Mỗi chúng ta đều có những nỗi sợ riêng, dù có muốn thừa nhận hay không. Tôi cũng vậy. Chỉ có điều, tôi khá tập trung vào nó, giãy bày nó, thậm chí là than phiền về nó nhiều tới mức mà người bị tôi chọn để nghe cũng thấy “sợ”. Each of us has our own fears, whether we like to admit it or not. Me too. Only thing, I was quite focused on it, fidgeting about it, even complaining about it so much that the person I chose to listen to was also "afraid".
Vậy hãy để tôi kể cho các bạn nghe về những nỗi sợ vẫn ám ảnh tôi tới tận bây giờ nhé. Có lẽ nó sẽ không hợp với nhiều bạn luôn có những nguồn năng lượng tích cực hay thích những câu chuyện vui vẻ. Tôi cũng sẽ viết những câu chuyện đó vào một ngày khác nhé. So let me tell you about the fears that still haunt me to this day. Maybe it won't be for many of you who always have positive energies or like happy stories. I will also write those stories another day.
Nỗi sợ đầu tiên của tôi là nỗi sợ đám đông, sợ gặp người lạ. Tôi đã có nỗi sợ này từ khi còn là một đứa trẻ. Có rất nhiều thứ đã xảy ra và tôi không còn nhớ nhiều về quá khứ nữa. Nhưng nỗi sợ thì không bao giờ bỏ tôi lại mà đi. Tôi thường tự đùa với bản thân rằng nếu tất cả rời xa tôi, nỗi sợ sẽ không bao giờ rời xa tôi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ cái cảm giác, vào những ngày đầu năm mới, gia đình tôi có khách tới. Tôi vẫn nhớ là tôi đã “cảm nắng” con của một vị khách – là bạn của mẹ tôi. Cậu bé năm đó nhìn xinh xẻo, ngây thơ và trong mắt cậu bé đó, có lẽ tôi cũng như vậy. Tôi vẫn thường chạy vù lên gác, trốn mọi người, không muốn mọi người thấy mình. Để rồi khi người ta đi về, tôi đã chạy nhanh xuống, hỏi mẹ về câu bé đó, hỏi mọi người đã nói chuyện gì mà vui thế. Mẹ tôi cũng hỏi tôi rất nhiều lần, tại sao tôi lại luôn làm thế. Tôi không biết phải trả lời sao, tôi biết là tôi thích cậu bé đó nhưng nỗi sợ đã luôn chiến thắng tất cả. Tôi chọn cho mình một chỗ an toàn, vì tôi không có can đảm để đương đầu với sự thật. Tôi vẫn tưởng tượng ra nếu có ngày cậu bé đó thích mình lại, sẽ là một ngày thật tuyệt vời. Tôi đã là một cô bé sợ sệt, nhút nhát, đã lớn lên với nỗi sợ cũng những vụng dại, ngờ nghệch của bản thân như thế đó. My first fear was fear of crowds, fear of meeting strangers. I've had this fear since I was a kid. A lot of things happened and I don't remember much about the past anymore. But fear never leaves me. I often joke to myself that if all goes away from me, fear will never leave me. Until now, I still remember the feeling, on the first days of the new year, my family has guests. I still remember that I had a crush on the child of a guest - a friend of my mother's. The boy that year looked pretty, innocent and in that boy's eyes, maybe I was too. I often rush upstairs, hiding from people, not wanting people to see me. Then when people left, I quickly ran down, asked my mother about that little sentence, asked what everyone was talking about that was so funny. My mother also asked me many times, why do I always do this. I don't know how to answer, I know I like that boy but fear has always won. I chose a safe place for myself, because I did not have the courage to face the truth. I still imagine if one day that boy likes me back, it will be a wonderful day. I was a shy, timid little girl who grew up with my own fear and foolishness.
Nỗi sợ thứ hai là khi tôi lớn lên, trưởng thành hơn, tôi sợ người khác chú ý đến mình, dưới bất cứ hình thức nào. Các bạn có thể thấy đấy là một trong những lí do tôi không làm bất cứ một video nào có mặt tôi trên này. Tôi cũng không dám đi du lịch một mình nữa, có lẽ nó khá giống với nỗi sợ thứ nhất. Tùy vào hoàn cảnh mà tôi có thể bắt chuyện với người lạ trước. Nhưng, nhìn chung, tôi không giỏi trong việc này. Chính việc đi dạy mọi người, gặp hàng trăm người hơn 6-7 năm qua, đã gíup tôi thích ứng hơn với việc này. Tôi cũng dần biết cách che giấu và khéo léo không để người ta thấy mình đang lo sợ điều gì đó. The second fear is that as I get older, more mature, I fear other people will notice me, in every single way. You can see that's one of the reasons I don't make any videos of me on here. I also don't dare to travel alone anymore, maybe it's quite similar to the first fear. Depending on the situation, I might start a conversation with a stranger first. But, overall, I'm not good at this. It is teaching people, meeting hundreds of people over the past 6-7 years, that has helped me better adapt to this. I also gradually learned how to hide and deftly not let people see that I was afraid of something.
Với hai nỗi sợ mà đến giờ tôi vẫn phải đương đầu mỗi ngày, tôi đã học được cách kiểm soát. Đặc biệt là nếu nó liên quan đến công việc của tôi, tôi gần như không sợ nữa. Vì tôi biết đấy là việc phải làm. Nhưng cứ đến lúc nào mà có ai đó rủ tôi đi chơi, đặc biệt là trong một nhóm bạn đầy người tôi chẳng biết, tôi chắc chắn sẽ tìm cách từ chối hoặc bịa ra lí do hợp lí để không đi. Dần dần những lời mời cũng vãn đi, tôi cũng thấy thoải mái hơn. Vậy nên, nếu bạn gặp tôi để nói về công việc của tôi, bạn sẽ gặp một “tôi” hoàn toàn khác. Nhưng nếu bạn gặp tôi ở “ngoài xã hội”, có lẽ bạn sẽ thấy tôi hơi “kiệm lời”. Đừng hiểu lầm tôi là người nói ít. Nếu bạn thân với tôi, bạn sẽ thấy tôi nói rất nhiều. Tôi sẽ cư xử như một người hướng ngoại thực thụ nếu trong đó là một nhóm người tôi đều biết và quen rồi. Nhưng tôi sẽ là một đứa con gái “nhát chết” và giả vờ “ngầu” khi gặp những người lạ. With two fears that I still deal with every day, I learned to control. Especially if it has to do with my work, I'm not afraid at all. Because I know it's the right thing to do. But whenever someone asks me out, especially in a group of friends full of people I don't know, I'll inevitably find a way to say no or make up a good excuse not to go. Gradually the invitations went away, I also felt more comfortable. So, if you meet me to talk about my work, you will meet a completely different “me”. But if you meet me "in the society", you'll probably find me a bit "less talking". Don't get me wrong, I'm a man of few words. If you're close with me, you'll find I talk a lot. I would behave like a true extrovert if there was a group of people I knew and knew well. But I will be a "deadly shy" girl and pretend to be "cool" when meeting strangers.
Đấy là những gì tôi muốn chia sẻ với các bạn trong bài viết này. Có lẽ với nhiều người biết tôi, mọi người sẽ hơi “sốc” khi biết sự thật này. Với tôi, không phải tôi cố tình giấu giếm gì mọi người, tôi chỉ để mọi người ngầm có những mặc định đó về tôi. Vì nó tốt cho công việc của tôi. Tôi không ngại chia sẻ những nỗi sợ. Vì tôi tin rằng nếu bạn có thể dũng cảm nói ra nỗi sợ của mình, bạn sẽ tìm cách để đương đầu với nó. Nó có thể sẽ ở lại với bạn mãi mãi. Nhưng cuộc sống không phải là dễ dàng, chúng ta sẽ luôn phải chiến đấu với nỗi sợ hàng ngày. Vậy để tôi truyền cảm hứng cho các bạn, từ một người sáng lập ra một trung tâm ngoại ngữ.
Hẹn gặp các bạn vào một ngày đầy nắng nhé.
That is what I want to share with you in this article. Perhaps for many people who know me, people will be a bit "shocked" to know this fact. For me, it's not that I intentionally hide anything from people, I just let people have those assumptions about me. Because it's good for my job. I am not afraid to share my fears. Because I believe that if you have the courage to speak up about your fear, you will find a way to deal with it. It will probably stay with you forever.
But life is not easy, we will always have to fight with fear every day. So let me inspire you, from a founder of a language center.
See you on a sunny day.
Hà Nội, ngày 3 tháng 4 năm 2022
Mai Ngọc Trâm
תגובות