Nay mình ngồi làm việc thì cũng như mọi ngày thôi, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Một buổi sáng mùa hè với tiết trời hơi oi nóng , bầu trời trong xanh cùng nắng vàng và tiếng mọi người nói chuyện bên ngoài, tiếng họp chợ, tiếng trống trường, tiếng cười đùa của học sinh trong giờ ra chơi, nói chung là nhiều âm thanh quanh nơi mình làm việc. Nói thật thì thi thoảng mình thấy có hơi phiền nhưng dù sao dần mình cũng đã quen bởi đây cũng là những thanh âm chỉ có ở Việt Nam, ở nơi mình đang sống, nơi mà vẫn còn đời sống làng xóm, là nơi mình nhìn thấy sự kết nối giữa con người. Những thanh âm đó làm mình nhớ tới rất nhiều năm về trước, xung quanh mình là những âm thanh nhẹ nhàng hơn, chưa nhiễu loạn như thế này. Và mình là Linh, đây là bài blog tiếp theo của mình trên website EPV.
Now I'm here at work, just like every other day, and everything is as usual. A summer morning with slightly hot weather, a clear blue sky with golden sunshine, and the sound of people talking outside, marketplaces, school drums, and students laughing during break. There are a lot of sounds surrounding where I work. To be honest, I find it a little uncomfortable at times, but I've gotten used to it since these are sounds that can only be found in Vietnam, where I live, where traditional life still continues, and where I can feel the connection between people. Those noises remind me of being embraced by softer, calming sounds many years ago.
Nếu quan sát sự thay đổi của một thành phố, chúng ta chỉ thường nhìn thấy rằng nhiều tòa nhà cao tầng hơn, nhiều ánh đèn hơn, nhiều biển quảng cáo hơn, nhưng thực tế là từng âm thanh của thành phố cũng đã đổi mới rất nhiều.
When we look at how a city has changed we normally see more towering buildings, more lights, and more billboards, but every sound in the city has also changed.
Vào năm 2005 chẳng hạn, thì ở trong nhà, mình vẫn nghe được đủ được âm thanh bên ngoài. Ví dụ như tiếng gà gáy sáng sớm, tiếng đánh cờ tướng cùng tiếng thuốc lào của ông ngoại mình và hàng xóm, tiếng mẹ mình tít ngoài cửa gọi mình dậy, tiếng loa phường, tiếng nhạc từ ngôi đình gần nhà. Nếu là vào ngày cuối tuần thì mình có thể nghe tiếng đập TV bộp bộp để chỉnh nhiễu sóng của bà ngoại, tiếng chương trình “Ở Nhà Chủ Nhật” phát ra từ trong bếp, tiếng lạch cạch nấu cơm. Buổi chiều là tiếng bọn trẻ con đi học về hoặc là tiếng gọi í ới đi sang nhà nhau chơi nếu là vào cuối tuần. Tất cả đều nhộn nhịp hơn vào ban ngày, buổi tối thì yên lặng hơn. Mọi người hầu như không sống về đêm như bây giờ, buổi tối muộn lặng như tờ , thi thoảng mình sẽ nghe thấy tiếng rao bán bánh mì, tiếng rao bán xôi đến nhanh mà biến mất cũng nhanh. Đó những âm thanh quen thuộc với mình và với nhiều người nhưng bây giờ chúng chỉ nằm trong ký ức của mỗi người. Đã từ rất lâu rồi, mình không còn nghe thấy tiếng rao bánh mì vào tối muộn, mình cũng không còn nghe thấy tiếng đập tivi của bà, hay là tiếng loa phường, nói chung là nhiều âm thanh giờ chỉ còn là những kỷ niệm.
I could still hear outside sounds in 2005. The rooster crows early in the morning, followed by the sound of xiangqi playing and pipe tobacco from my grandfather and the old neighbors, the sound of my mother calling me at the door, the sound of loudspeakers, and the music from the temple near my house. On weekends, I can hear my grandma tapping on the TV to reduce the interference, "Ở Nhà Chủ Nhật" show (a TV game broadcast on VTV3 channel of Vietnam Television) coming from the kitchen, and the sound of my mother cooking. In the afternoon, there is the sound of students returning home from school or the invitation to play at each other's houses if it is the weekend. All are busy during the day and calmer at night. People seldom live at night these days, but at night, I often hear the sound of selling "bánh mì" and sticky rice. Those sounds were familiar to me and many others, yet they are just in each person's memories. It's been a long time, I don't hear the late-night "bánh mì", or the loudspeaker. Many sounds are now only memories.
Âm thanh ngày nay nó gói gọn trong chính mỗi ngôi nhà của chúng ta. Âm thanh chúng ta nghe thấy nhiều chắc là tiếng gõ máy tính, tiếng bấm điện thoại hay tiếng từ những video Tiktok. Giờ chúng ta có thể lựa chọn, chọn lọc âm thanh, bật nó lên hay tắt nó đi là tùy thuộc vào mỗi người chứ âm thanh không còn trôi vu vơ từ bên ngoài như những năm hai nghìn lẻ mấy nữa. Mình nghĩ có lẽ bởi ngày nay, mỗi ngôi nhà đều được xây kiên cố hơn, mỗi bức tường đều dày hơn chăng, thậm chí có nhà còn lắp cửa kính chống ồn để những âm thanh bên ngoài không còn làm phiền tới họ nữa. Mỗi nhà có một cuộc sống riêng, một âm thanh riêng và chúng ta dường như tách biệt hẳn với những tiếng động bên ngoài.
Now, sound is embedded in each of our homes. We probably hear a lot of computer typing, phone calls, or Tiktok videos. We can now choose the sound, turn it on or off, it is up to each person, but the sound is no longer floating freely from the outside as it did in the 2000s. I think this is because every house nowadays is more firmly built, each wall is thicker, and some houses even have soundproof windows so that outside sounds no longer bother them. Each house has its own sound, and we appear to be separated from outside sounds.
Ngày trước, khi mình còn bé thì mình vẫn thường xuyên nghe thấy tiếng loa phường. Loa phường thì mình thấy ở khắp mọi nơi. Đầu ngõ nhà mình có một cái, ngõ nhà bà có một cái, ra đường thi thoảng lại thấy mấy cái. Bây giờ chắc là nhiều người hay kể cả mình chẳng còn nhớ tác dụng của cái loa đấy nữa. Có mấy ngày lễ thiếu nhi, thông báo phát quà thì mình còn nhớ rõ nhất thôi.
When I was a kid, I used to hear the sound of loudspeakers all the time. I see loudspeakers everywhere. There is one in our alley, and sometimes I see a few on the street. I'm sure many people, including myself, have forgotten the role of the loudspeakers. What I remember the most is announcing gift-giving on Children's Day.
Những năm hai nghìn gì đó thì chưa có smartphone cũng chưa có mạng xã hội nên chuyện làng chuyện phố, cái gì cũng được thông báo trên loa phường, ai cũng biết. Từ lịch tiêm phòng, lịch họp tổ dân phố, thông báo phát quà cho trẻ con, tin tức hay âm nhạc, tất cả đều nghe qua chiếc loa đó. Ngày xưa nữa, theo như ông bà mình kể và mình xem trên TV, thì đây là loa báo động, báo động máy bay, báo động địch tới. Cái này là mình nghe kể vậy, thời bố mẹ mình còn không có cơ hội chứng kiến chứ đừng nói là thời của mình. Năm 2023, mọi thông báo bây giờ sẽ được gửi tin nhắn riêng, tin tức hay âm nhạc mọi người sẽ tự đọc và tự nghe, mọi việc nếu là chung của ngày xưa thì nay nó là việc riêng của mỗi người, việc ai người đấy tự biết. Mọi thứ hiện đại hơn, thuận tiện hơn, ai cũng vui vì điều đấy nhưng cũng cảm thấy tiếc nuối một cái gì đấy cũ, một nét đặc trưng của một thời đại đã qua.
Because there were no cellphones or social networks in the 2000s, everything was announced over the loudspeakers, and everyone knew. Vaccination dates, neighborhood meeting schedules, news, or music were all heard over one loudspeaker. This was an alarm speaker in the old days, as my grandparents told me and I saw on TV, it alarmed the aircrafts and the enemies. This is simply what I heard; my parents didn't get a chance to witness it, and I didn't get to see it either. All notifications in 2023 will be private messages, news, and music people will read and listen to individually. Everything if it was common in the past, but now it is each person's own business. Everything is more modern, more convenient, and everyone is happy about it yet they also miss something old, a feature of a bygone era.
Mình thì lâu rồi mình cũng không mở cửa, lắng nghe mọi thứ bên ngoài nữa. Những năm mà mình còn bé thì mọi thứ vẫn chưa thực sự phát triển như bây giờ, mọi người không có nhiều lựa chọn để giải trí, TV thì chỉ có từng đấy kênh, mà lịch chiếu thì có ngày, có giờ, nên mình thường ra ban công, ngắm nhìn mọi thứ, lắng nghe âm thanh bên ngoài. Mình nghĩ là mình đã từng cảm nhận được nhiều hơn bây giờ. Tới năm 2023, mọi người có nhiều thứ để giải trí hơn, chỉ cần lướt 2-3 mạng xã hội, xem vài video trên Youtube là đã hết ngày rồi. Như mình, bất cứ khi nào rảnh là mình cầm điện thoại và đeo tai nghe, nếu không lướt Facebook, Instagram thì lại xem Tiktok. Hay kể cả những lúc yên tĩnh nhất như đọc sách, tập thể dục thì mình vẫn đeo tai nghe và hiếm khi lắng nghe âm thanh cuộc sống bên ngoài. Đôi khi, trong một quán cà phê vắng vào một buổi sáng sớm, mình chợt tìm lại sự an tĩnh trong tâm khi vừa ngắm nhìn đường phố, vừa nghe tiếng chim lích rích, và thi thoảng là tiếng những rao của người bán tào phớ hay bán cốm thì bỗng nhiên mình nhớ tới những ngày xưa đó, khi mà trong đêm yên tĩnh, mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng rao của những thứ quà đêm.
I haven't opened the door in a long time, listening to everything outside. When I was younger, things were not as developed as they are now, people didn't have many choices for entertainment, TV only had 10 channels, movies and shows had schedules. Therefore, at that time, I often watched everything, and listened the sounds outside from the balcony. In 2023, people have more entertainment; they use 2-3 social networks and watch videos on YouTube, and the day has passed. Like me, whenever I have free time, I spend time on my phone and also use earphones, if I don't surf Facebook or Instagram, I watch Tiktok. Even when I'm doing something calm, like reading or exercising, I still wear headphones and rarely listen to the sound of life outside. Sometimes, at a quiet café early in the morning, I find calmness in my thoughts while looking out the street and listening to birds chirp, and occasionally the sound of vendors selling tào phớ (tofu pudding) or cốm (green reminds me of the good old days, when people could still hear the sound of night presents in the middle of the night.
Thực ra, nói là mọi thứ đều đã thay đổi nhưng chỉ cần lắng nghe một chút chúng ta vẫn có thể cảm nhận được những âm thanh nhẹ nhàng trên từng góc phố Hà Nội cùng với màu sắc cuộc sống trên mảnh đất này.
Everything has changed, yet by listening mindfully, we can still hear the gentle sounds and colors of life in every corner of Hanoi.
Với bài blog này, mình nghĩ là các bạn có thể tượng tưởng được cuộc sống Hà Nội trước khi mọi thứ đều mới mẻ và hiện đại như hiện tại. Một cuộc sống với nhiều thanh âm chung mà nhẹ nhàng, êm đềm. Hẹn gặp lại nhée
With this blog post, I hope you can imagine Hanoi's life before everything was as new and modern as it is now. A life with many sounds that are gentle and peaceful. See you again!
Hanoi, 10/07/2023
-Linh-
Comments